Người đời ngay thật là khôn
Gian tham biển lận sao còn được hay?
Mưu thâm chất nặng chứa đầy,
Nhà đều ăn cả, tôi ngay một mình.
Người mà làm việc chẳng minh,
Càng tham lam lam, đắm mình ăn chơi.
Càng gian càng giảo ở đời,
Lại càng khốn đốn nạn rơi xuống đầu.
Dù cho giàu có đến đâu,
Cũng như nước chảy qua cầu mà tan.
Hùa theo những thói gian tham,
Tráo trơ thật giả tìm đàng dối nhau.
Của phi nghĩa có giàu đâu?
Ở cho ngay thật, ngày sau mới bền.