Nói ra ắt có người nghe, không nên trống trải lời nói. Nguyên có câu chữ rằng: Vật vị Tần vô nhơn; thuộc viên hữu nhỉ. Câu trước nghĩa là chớ nói nước Tần không người; câu sau nghĩa là liền vách có tai.