n (Đã nhập 1 phiên bản)
n (Thay thế văn bản – “]]” thành “ [[”)
 
Dòng 11: Dòng 11:
 
Nói xong anh ta còn đay lại: "Quan rẻ thối".
 
Nói xong anh ta còn đay lại: "Quan rẻ thối".
  
Quan huyện biết lão này chửi xỏ mình, tức quá nhưng không biết trị làm sao được. Thấy lính hầu và dân phu có vẻ đắc ý cười tủm, quan tức quát chạy thẳng, không dạo chợ nữa. [[Thể_loại:Văn_chương_Việt_Nam]][[Thể_loại:Truyện_cười_dân_gian]]
+
Quan huyện biết lão này chửi xỏ mình, tức quá nhưng không biết trị làm sao được. Thấy lính hầu và dân phu có vẻ đắc ý cười tủm, quan tức quát chạy thẳng, không dạo chợ nữa. [[Thể_loại:Văn_chương_Việt_Nam]]
 +
[[Thể_loại:Truyện_cười_dân_gian]]

Bản hiện tại lúc 06:05, ngày 19 tháng 4 năm 2020

Có một ông quan huyện thấy cần phải đi hành hạt để xem dân tình trong huyện đối với mình ra sao. Chọn ngày lành tháng tốt quan lên đường.

Ðể cho oai, quan bắt dân phi phải khiêng mình bằng một chiếc võng đòn con thật đẹp. Lại thêm một chiếc lọng xanh do một cậu lính vác cho ra vẻ.

Ngày ấy là phiên chợ huyện. Quan muốn dạo chợ. Sắp đến đầu chợ, quan nghe

trong một nhà bên phố, tiếng chồng bảo vợ:

- Bà mày hôm nay không mua thịt chớ thịt rẻ lắm. Một quan phải hai người gánh. Quan thịt rẻ thối như thế không biết đường mà mua.

Nói xong anh ta còn đay lại: "Quan rẻ thối".

Quan huyện biết lão này chửi xỏ mình, tức quá nhưng không biết trị làm sao được. Thấy lính hầu và dân phu có vẻ đắc ý cười tủm, quan tức quát chạy thẳng, không dạo chợ nữa.