Thuở ấy, chưa có thế gian, chưa có muôn vật. Trời đất chí là một vùng hỗn độn, tối tăm. Bỗng một vị thần khổng lồ xuất hiện. Thần dùng đầu đội trời lên cao Rồi thần đắp đất đá thành một cải cột đế chống trời. Cột càng được đắp lên cao bao nhiêu thì bầu trời càng cao rộng ra bấy nhiêu. Thần hì hục đào đắp để nâng vòm trời lên mãi lên mãi...

Từ đó, trời đất mới phân đôi. Đất phẳng như cái mâm vuông, trời tròn như chiếc bát úp (. Chỗ trời đất giáp nhau gọi là chân trời.Khi trời đất đã ổn định, rạch ròi, thần phá đi cái cột, hất tung đất đá khắp nơi. Vì thế, cột trụ trời bây giờ
không còn nửa, nhưng vết tích của cột vẫn còn ở núi Yên Phụ, Hải Hưng (2). Còn những nơi đất đá văng đến, thì thành núi đồi, gò đống; những chỗ bị đào thì thành biển sâu hồ rộng.

Sau khi thần trụ trời chia ra trời đất, một số thần khác nối tiếp công việc của thần xây dựng nên thế gian. Các vị thần đó rất nhiều, như thần Sao, thần Sông, thần Biển...

Dân gian đã ghi công của các vị thần này trong câu hát được lưu truyền từ đời này sang đời khác:

Ông đếm cát.
Ông tát bể.
Ông kể sao
Ông đào sông
Ông trồng cây
Ông xây rú (3)
Ông trụ trời (4)

Chú thích:
( Mâm vuông bát úp: Người xưa quan niệm trời tròn, đất vuông
(2) Núi Yên Phụ: Theo truyền thuyết dân gian Hải Hưng Núi Yên Phụ là núi cha, Yên Tử là núi con.
(3) Rú: Núi rừng
(4) Có nơi còn kể tiếp: ...Ông cời cua, Ông lùa chim, Ông tìm sâu, Ông xâu cá