Tự cười mình

Từ Dữ liệu văn hóa Việt Nam
Phiên bản vào lúc 03:47, ngày 29 tháng 3 năm 2020 của Admin (Thảo luận | đóng góp) (Tạo trang mới với nội dung “<poem>I ở phố Hàng Nâu (1) có phỗng sành Mặt thời lơ láo, mắt thời xanh (2) Vuốt râu nịnh vợ, con bu nó Quắc mắt khinh đ…”)
(khác) ← Phiên bản cũ | xem phiên bản hiện hành (khác) | Phiên bản mới → (khác)
Buớc tưới chuyển hướng Bước tới tìm kiếm

I
ở phố Hàng Nâu (1) có phỗng sành
Mặt thời lơ láo, mắt thời xanh (2)
Vuốt râu nịnh vợ, con bu nó
Quắc mắt khinh đời, cái bộ anh.
Bài bạc kiệu cờ cao nhất xứ
Rượu chè trai gái đủ tam khoanh.
Thế mà vẫn nghĩ rằng ta giỏi
Cứ việc ăn chơi, chẳng học hành.

II
Lúc túng toan lên bán cả trời
Trời cười : thằng bé nó hay chơi .. ..
Cho hay công nợ là như thế
Mà vẫn phong lưu suốt cả đời .
Tiền bạc phó cho con mụ kiếm (1)
Ngựa xe chẳng thấy lúc nào ngơi.
Còn dăm ba chữ nhồi trong ruột
Khéo khéo không mà nó cũng rơi.

(1) Phố Hàng Nâu (Nam Định) nơi Tú Xương ở.
(2) Có bản chép: "mắt thời nhanh".
(1) Con mụ: chỉ vợ nhà thơ (nói bỡn)

Tú Xương