Trong lúc lao động sản xuất trên đồng ruộng, trai gái thường vừa làm, vừa hát ví trao đổi tình cảm, tâm sự với nhau về quê hương và con người.

Nào là:

- "Người ta đi cấy lấy công
Tôi nay đi cấy còn trông nhiều bề..."
- "Bao giờ lở núi Tản Viên
Cạn sông Tô Lịch chẳng quên nghĩa chàng..."
 
Khi thì ướm hỏi:
 
- "Đất Ngọc Hà tốt tươi phong cảnh
Gái Ngọc Hà vừa đảm vừa xinh
Ai người gánh nước giếng đình
Còn chăng hay đã trao tình cho ai?"
Lúc hát ghẹo một cô gánh rau trên vai:
- "Gánh nặng mà đi đường dài
Để anh gánh đỡ một vai nên chồng..."
Gặp cô chanh chua, câu trả lời thật sỗ sàng:
- "Gánh thì chị trả tiền công
Mặt kia chẳng đáng làm chồng chị đâu..."
Để lại có lời đáp:
- "Chê đây, lấy đấy sao đành
Em chê cam ngọt lấy cành quít hôi..."
 
Có khi cô gái chủ động trêu cả khách qua làng:
 
- Hỡi anh đi đường cái quan
Dừng chân đứng lại em than vài lời.
Đi đâu vội mấy ai ơi!
Công việc đã có chị tôi ở nhà..."
 
Nếu khách cũng là tay hát ví giỏi sẽ đứng lại hát đối đáp, câu chuyện về sau càng mặn mà hoặc có thể lại sinh ra khích bác lẫn nhau, còn tùy...