Làng nọ, có một ông hương, tính hay xu phụ quyền thế và hay khoe khoang. Mỗi lần được gần quan, ông lấy làm hãnh diện lắm. Một hôm ông tới làng ông hương để xử một vụ án quan trọng. Khi xét trong có lập một tờ vi bằng, hễ người chức lớn thì được ghi tên trước thì được ghi tên và ký trước, lần lượt đến ông hương ký sau chót ở thứ mười một. Như thế hương ta cũng lấy làm hãnh diện lắm rồi, vì tên mình cùng đứng chung tờ giấy với quan viên. Ký xong quan bảo ông đọc lại và dặn:
- Ngươi đem vi bằng này trình quan lớn và nói ta còn ở lại đây lấy khâu chiêu của kẻ gian. Xong ta sẽ lên trình quan sau.
Ông hương đắc ý mừng ra mặt vì được quan tín nhiệm giao cho lên gặp quan lớn. Lúc đó ông tạt qua nhà kêu vợ ra khoe:
- Mình ra đây mà coi, mình tưởng tôi lôi thôi sao? Nè tôi cũng đứng chung tờ giấy với quan viên để xét việc trọng đại đây này...
Vợ ông hương cầm vi bằng xem. Ông hương chỉ têns từng người và chức tước cho vợ nghe, khi dứt lời, vợ ông than:
- Ôi! Ông ơi là ông! Chắc là ông bị bể đầu quá. Ông đứng tận dưới cùng thế này làm sao mà đội hết mười ông trên kia.